Kể từ khi dọn đến sống cùng nhau, số lần hai người thân mật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trình Tấn Sơn ngốc nghếch tin vào lý do Hạng Gia muốn kiêng khem, hoàn toàn không ngờ rằng cô đã chán hắn, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới. Nếu kiểu chơi này vẫn không thể thu hút sự chú ý của cô, hắn còn có thể làm gì? Kiều Kim đã lấy lòng cô bằng cách nào? Trình Tấn Sơn bất lực, ngậm vòng cổ sang một bên, ngẩn ngơ dựa vào cơ thể mềm mại thơm tho của cô. Hiện tại cô vẫn cho phép hắn dựa vào, vài ngày nữa, liệu có đề nghị ngủ riêng không? Nhưng hắn rất thích ôm cô nằm trên chiếc giường lớn này. Hắn không muốn ngủ sofa, càng không muốn nằm đất. Nhận thấy cảm xúc suy sụp của Trình Tấn Sơn, cùng với việc tối nay đã từ chối hắn vài lần, Hạng Gia có chút áy náy. Cô sờ hắn cách lớp quần lót, phát hiện cơ thể hắn nóng rực. "... Đừng đè lên tôi, nặng quá." Cô nghiêng khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng đẩy bụng hắn ra, cho hắn lăn xuống khỏi người mình, hai người nằm nghiêng đối mặt nhau. Hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, hắn chớp chớp mắt nhìn cô, chăm chú và đáng thương, giống như một chú cún lớn bị tủi thân. Hạng Gia đưa tay vào trong. Hơi thở của Trình Tấn Sơn lập tức trở nên dồn dập. Hắn có chút mừng rỡ, đồng thời lại không nhịn được nghĩ, phải chăng cô đã làm chuyện có lỗi với hắn, vì áy náy nên mới bù đắp? Niềm vui trở nên không vui. Hắn hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-cho-minh-loan/915354/chuong-71.html