Mười lăm tháng Sáu, là ngày Trình Tấn Sơn nhận lương. Sáng sớm nhận tiền mặt từ chú Lâm, hắn vui vẻ đi mua một đống nguyên liệu theo danh sách. Măng tây tươi non, đậu đũa xanh mướt, tỏi vừa mới mang đến chợ, thịt ba chỉ phân tầng đều, cá sạo tươi ngon béo mập... [img]https://static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png[/img] Vải nằm trên giường đá đang được khuyến mại, tám tệ một cân, tuy vỏ hơi sậm màu nhưng vị lại không tệ. Nghĩ đến Hạng Gia, Trình Tấn Sơn cắn răng mua hai cân, lại chọn thêm hai quả đào chín mọng hồng hào. Tay xách nách mang về đến nhà, hắn không còn tay để mở cửa, nghiêng người đụng cửa hai cái, gọi: "Hạng Gia! Hạng Gia!" Cửa "kẽo kẹt" mở ra, hắn cúi đầu nhìn Hạng Gia, lập tức sững sờ. Cô gái vừa mới tắm xong, cả người thơm phức. Tóc cũng không biết bôi cái gì, không còn khô xơ như trước, mượt mà xõa trên vai, làm khuôn mặt càng thêm tinh xảo trắng nõn. Quan trọng nhất là cô lại mặc váy. Chiếc váy trắng rất kín đáo, tay áo dài che đi vết sẹo trên cánh tay, vòng eo rộng rãi, dài quá đầu gối. Không có trang sức thừa thãi, đơn giản, sạch sẽ. Nhưng lại tôn lên vẻ đẹp và sự yếu đuối đến cực điểm. Trình Tấn Sơn vô thức nuốt nước miếng. "Sao... sao lại mặc đẹp... thế?" Khối lượng từ vựng của hắn không phong phú, lời khen ngợi phụ nữ tốt nhất chính là "xinh đẹp", "đẹp". Ánh mắt Hạng Gia tối sầm lại. Cô không nói gì, đưa tay đón hoa quả, bị Trình Tấn Sơn nhanh chóng tránh đi. "Đừng làm bẩn váy của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-cho-minh-loan/915390/chuong-46.html