Sau khi trở vào trong xe ngựa, Vệ Cẩn nhìn thấy trên cổ A Chiêu vẫn còn vết máu, liền đưa khăn cho nàng. A Chiêu nhận khăn, trầm giọng nói: “Mấy tên hắc y nhân vừa rồi nhất định là sát thủ!”
Vệ Cẩn nói: “Đúng là sát thủ, kiếm khách bình thường sẽ không ra chiêu như thế.”
A Chiêu lau vết máu trên cổ, cầm khăn trong tay, nàng nói: “Đầu tiên là thích khách, sau đó lại là sát thủ, người giật dây này… nếu con đoán không sai thì hẳn là Phương Huyền.”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tu vẫn không tập trung ở bên cạnh đột nhiên khẳng định: “Nhất định là Phương Huyền!”
Cậu lặp lại một lần nữa, vạn phần chắc chắn. “Nhất định là hắn! Phương Huyền là một tên tiểu nhân! Kiếm thuật đã không sánh bằng sư phụ, lại nghĩ cách mời sát thủ về giết hại người!” Nói tới chỗ này, Ninh Tu nghiến răng nghiến lợi: “Lúc ấy ở trên lôi đài nên giải quyết hắn mới phải!”
Vệ Cẩn nhìn về phía A Chiêu: “Con định làm thế nào?”
A Chiêu trầm ngâm một lát, nói: “Con muốn xem Phương Huyền kia còn định bày ra chiêu trò gì. Hiện giờ con đã rời khỏi Ngũ Hoa Sơn, cũng không muốn quay lại nữa. Hơn nữa, đại hội luận kiếm đã kết thúc, Phương Huyền chắc hẳn phải về Uyển quốc, vừa hay chúng ta lại đi Uyển quốc, đến lúc đó tính sổ với hắn cũng không muộn.” A Chiêu nhìn trời bên ngoài. “Tối rồi, chúng ta mau tìm khách quan để ở thôi.”
Ban đêm
Ngoài trời đang mưa nhỏ, gió đêm thổi tới mang chút hơi lạnh. Trong khách điếm, A Chiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/836543/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.