Sáng ngày hôm sau, Du Tử Khâm cùng Sở Hiên tạm biệt gia đình Tề lão, sau đó nàng thuê một chiếc xe ngựa nho nhỏ, cùng Sở Hiên đi vào Thanh Hà trấn. Đường vào trấn cũng không gần, nếu đi bộ thì phải mất hai ngày, nàng cùng Sở Hiên, một đứa bé, một nữ nhân đi bộ trong hai ngày, đường vào trấn thì vắng vẻ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn là thuê xe ngựa để đi tốt hơn, vừa thoải mái, an toàn, thời gian cũng nhanh, đi xe ngựa thì không đến một ngày nàng sẽ tới nơi, hơn nữa nó cũng không mất bao nhiêu tiền.
Hai người đi cũng thong thả, Du Tử Khâm ngồi phía trước đánh xe, còn tiểu Sở Hiên cho dù nàng khuyên như thế nào cũng không chịu vào trong ngồi, mà cứ nhất quyết phải ngồi bên cạnh bồi nàng, suốt đường đi cứ nghe giọng nói líu ríu của cậu, như vậy cũng không sai, trên đường đi sẽ không nhàm chán.
Buổi chiều, hai người đã gần đến trấn, sau khi đến nơi, cả hai sẽ tìm một khách điếm để nghỉ ngơi, lần này DU Tử Khâm muốn ở lại đón năm mới nên phải tìm một khách điếm tương đối thoải mái một chút, hơn nữa giá cả cũng phải chăng, như vậy mới được. Chỉ là hai người còn chưa vào đến cổng trấn, đã gặp một chuyện cực kì phiền toái khiến tiểu Sở Hiên phải ôm gương mặt đen còn hơn đáy nồi để đón tết.
Nhìn thấy phía trước có người, Du Tử Khâm dừng xe ngựa, Sở Hiên thì nhíu chặt lông mày, nếu có thể lựa chọn, cậu tuyệt đối không muốn có bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-duong-bao-vuong/1556888/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.