Hôm sau.
Trong bữa tiệc, mọi người trò chuyện sôi nổi, vui vẻ cụng ly, rượu quá ba tuần, người có bối phận cao trong gia tộc họ Cố mới mở miệng: “Nam Sóc, sau này cháu có dự tính gì chưa?”
Hai mắt Cố Nam Sóc hơi nheo lại, ánh mắt lướt qua người Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai: “Sao đột nhiên ông Ba lại hỏi vấn đề này?”
Ông Ba kia thở dài: “Bây giờ Nam Vọng đã đi rồi, Trường Phú cũng không còn nữa, Nam Huyền mới mười bảy tuổi vẫn chưa gả chồng, càng chưa nói tới ba đứa trẻ còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện kia. Trong nhà ngoài ngõ đều dựa vào một mình cháu, cháu vẫn còn trẻ, chưa trải nhiều sự đời, đừng thấy bây giờ đã lấy được tiền về rồi là coi như mọi chuyện êm đẹp, nuôi sống gia đình chăm lo cho đám trẻ, không phải chỉ dựa vào số tiền đó là mọi chuyện đều dễ dàng, trong lòng cháu nên có suy tính của mình.”
“Ý của ông Ba là?”
“Cháu gọi ông một tiếng ông Ba, vậy để ông dùng thân phận trưởng bối nói với cháu vài câu, cháu nghe nhé.”
Cố Nam Sóc xoay chuyển chén rượu trong tay, trên mặt mang vẻ tôn kính: “Mời ông nói!”
“Chung quy Nam Huyền vẫn là con gái, không bao lâu nữa sẽ gả ra ngoài. Ba đứa trẻ kia thì khác, Minh Huy lớn nhất đã mười một tuổi, Minh Cảnh nhỏ nhất mới bốn tuổi, nuôi dưỡng bọn trẻ không phải chuyện một hai năm. Bản thân cháu chẳng qua cũng mới hai mốt tuổi, còn có cuộc sống tốt đẹp của mình, cháu đã tường nghĩ tới nếu nuôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/1450355/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.