Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái trước mắt, chỉ thấy cô ôm một cái gối co rút thành một cục, tóc trải dài trên gối, lông mi dài dài chiếu xuống thành cái bóng như cánh quạt nhỏ, buồn cười nhất chính là cô cắn ngón tay của mình, bởi vì tư thế ngủ như thế mà quần lót màu trắng hình hoạt họa đang chào hỏi anh, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh so với trước khi không dọn dẹp trước còn bẩn hơn. . . . . . Mà cô, không hề cảm giác được mà ngủ lại trong này?
"Viên Cổn Cổn." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng gọi.
Không người để ý đến anh.
"Viên Cổn Cổn!" Hắc Viêm Triệt lại gọi thêm một tiếng.
Vẫn không người để ý đến anh.
Nhìn nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, lấy tay chọc chọc vào mặt cô, không ngờ đột nhiên cô bắt lấy ngón tay anh thì thầm đến: "Ăn ngon."
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm ngồi ở đầu giường, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Viên Cổn Cổn ôm lấy eo của anh, cọ xát, giống như con mèo nhỏ làm nũng, ách. . . . . . Là mèo ú?
Hắc Viêm Triệt nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, không tự chủ được nằm ở cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, cô. . . . . . Hình như toàn thân không có xương cốt, mềm mại, ôm lấy thật thoải mái. . . . . .
Viên Cổn Cổn rút vào trong lòng của anh, nhỏ giọng gọi "Anh Duệ. . . . . ."
Hắc Viêm Triệt cứng đờ, nhìn khuôn mặt khuôn mặt ngủ say đến ngốc nghếch của cô, lại nhìn động tác của mình, vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2206996/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.