Á Tư ngẩn người, "Chủ nhân, vì sao hỏi như vậy? Ngài yêu Cổn Cổn thế nào mọi người đều biết."
"Vậy vì sao tất cả mọi người biết, chỉ có mình cô ấy không biết?" Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, trong con ngươi màu tím nhạt mang theo nhàn nhạt mệt mỏi và bất đắc dĩ.
"Chủ nhân, cách sủng của ngài không phải ai cũng có thể cảm nhận được, nhất là Cổn Cổn, ngàu cũng biết, cô ấy...Ừ... Rất đơn thuần." Á Tư nghĩ nghĩ tìm cái quanh co hình dung từ.
"Ngu xuẩn liền ngu xuẩn, anh không cần phải nói úp mở như vậy." Hắc Viêm Triệt quét mắt nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói.
"Ha ha." Á Tư cười gượng hai tiếng.
"Á Tư, anh nói xem cô gái ngu xuẩn này có thể vì ăn mà bán chính mình hay không?" Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, nhíu mày.
Ở góc độ anh không nhìn thấy, Á Tư trợn trừng mắt, chủ nhân âm trầm tàn nhẫn này của anh ta chỉ cần đụng tới chuyện của Viên Cổn Cổn liền biến thành thằng nhóc nhỏ, "Ngài yên tâm đi chủ nhân, tiểu thư Tịch Bảo ở bên cạnh Cổn Cổn, cô ấy sẽ không để xảy ra chuyện này."
"Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng.
Không khí lại bắt đầu yên lặng, một lúc sau, Hắc Viêm Triệt lại mở miệng rồi." Cô ấy có đá chăn hay không?"
"Ách? Đây... Cổn Cổn có thói quen đá chăn hay không thì chỉ có chủ nhân ngài mới biết được chứ?" Á Tư bị anh hỏi hơi lờ mờ.
"Nhất định là Na Tịch Thịnh Duệ cũng biết!" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, dùng giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2207211/quyen-2-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.