"Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn đau lòng đi qua, vươn tay muốn ôm Na Tịch Hách ở trên không, nhưng vì vấn đề độ cao làm cô với tay thế nào cũng không với tới, chỉ thấy cô nhảy dựng nhảy dựng muốn với lên, bộ dáng ngốc nghếch thật tha cực kỳ đáng yêu.
Na Tịch Hách nhìn Hắc Viêm Triệt, quật cường không chịu nói chuyện, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt, suy cho cùng thì từ sinh ra đến bây giờ chưa có người nào đối với cậu như vậy.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng gấp gáp của Viên Cổn Cổn, đành phải giật giật ngón tay đặt cậu ở trên giường.
"Hách Hách..." Viên Cổn Cổn vội vàng xuống giường, an ủi vỗ nhẹ sống lưng của cậu.
Na Tịch Hách hất mặt bĩu môi.
Viên Tịnh Lưu nhìn bọn họ, đi ra ngoài.
"Chúng ta nói chuyện." Hắc Viêm Triệt không vui đi qua kéo Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn dè dặt cẩn thận nhìn anh, giống như con thỏ nhỏ phòng bị người có lòng tham.
"Anh không làm em bị thương." Hắc Viêm Triệt kiềm nén tính tình, dùng giọng nói hết sức hòa nhã nói.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Na Tịch Hách giận mà không dám nói gì, hơi do dự.
"Đi." Hắc Viêm Triệt kéo cô, đi tới ngưỡng cửa.
"Đợi một chút... Nhưng mà Hách Hách..."
"Con cần bình tỉnh lại, không cho em cưng chiều con như vậy!" Hắc Viêm Triệt bỏ qua bất mãn của cô, không khỏi lên giọng.
Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, ủy khuất cắn môi dưới không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, kéo ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2207259/quyen-2-chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.