Hắc Viêm Triệt ôm lấy Na Tịch Hách, nắm tay cô đi vào phòng trong, thả Na Tịch Hách lên trên giường, mở ti vi.
"Các người ở trong này nghỉ ngơi một chút, anh xử lý một ít công việc rồi chúng ta trở về nhà."
Viên Cổn Cổn ngồi ở trên giường hờn dỗi xoay lưng về phía anh, không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt cũng không có so đo với cô, lập tức đi ra ngoài.
"Hách Hách, sau này con lớn lên ngàn vạn không thể bá đạo và không phân rõ phải trái giống ba con như vậy." Viên Cổn Cổn nhìn Na Tịch Hách nghiêm túc nói.
Na Tịch Hách lười biếng nhìn cô một cái, cầm lấy điều khiển từ xa đổi đài.
Viên Cổn Cổn thất bại nằm sấp ở trên giường thở dài, họ đều là đồ xấu tính...
Hắc Viêm Triệt cầm lấy điện thoại ấn vài số
"Gọi Phong Tình lên."
"Dạ, tổng giám đốc." Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cung kính.
Hắc Viêm Triệt gác điện thoại, ngồi ở trên ghế da có vẻ đăm chiêu.
Không lâu sau, vang lên tiếng đập cửa, quấy rối suy nghĩ của Hắc Viêm Triệt.
"Vào đi."
Phong Tình mở cửa đi tới trước mặt anh.
"Tổng giám đốc tìm tôi?"
"Ngồi," Hắc Viêm Triệt nhìn cô ta.
Phong Tình tao nhã ngồi xuống, mặt không biểu cảm, không chút che giấu kiến to lớn đối với Hắc Viêm Triệt.
"Vừa rồi cô nói những lời kia là có ý gì? Trước kia Viên Cổn Cổn bị người khác khi dễ?" Hắc Viêm Triệt ra vẻ tùy tiện hỏi.
"Loại vấn đề này tổng giám đốc nên hỏi Cổn Cổn thì tốt hơn, sao lại hỏi tôi?" Phong Tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2207283/quyen-2-chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.