Trong bầu không khí im lặng quỷ dị này, đột nhiên Viên Cổn Cổn giật mình nhảy xuống giường.
Hắc Viêm Triệt ngước mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Viên Cổn Cổn khẩn trương nhìn khắp nơi, là ảo giác của cô sao? Lúc nảy có người thổi hơi ở bên tai cô còn dùng loại giọng u oán kéo dài gọi tên của cô.
Viên Cổn Cổn!
Giọng nữ ai oán lại vang lên, Viên Cổn Cổn sợ hãi che lỗ tai, nhớ tới án mạng xảy ra ở phòng số 74 mà Hắc Viêm Triệt từng nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng hoảng sơ của cô, biết rõ còn hỏi : "Sao vậy?"
"Em..." Viên Cổn Cổn nhìn anh, theo bản năng muốn tìm kiếm anh che chở nhưng mới phun ra một chữ liền dừng lại, không được cô không thể không có tiền đồ như vậy không thể ỷ lại anh nửa, không thể để bọn họ có tiếp xúc thân mật gì nửa.
"Mặt tôi đau quá, Viên Cổn Cổn đưa mặt của cô cho tôi, Viên Cổn Cổn"
Giọng nói ai càng ngày càng thê thảm, dường như Viên Cổn Cổn có thể cảm nhận được có người kéo mặt cô, cảm giác này giống như một giây sau mặt cô sẽ bị kéo xuống, sợ hãi làm cho cơ thể cô run run hốc mắt đỏ lên nhìn bộ dáng lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt, cô rất muốn hỏi anh có nghe thấy tiếng đó hay không nhưng mà...
Hắc Viêm Triệt nhìn cô sợ hãi run run lại cắn răng không chịu tỏ ra yếu thế với anh, trong lòng khó tránh khỏi hơi sốt ruột muốn cô nói với anh vì sao phải bướng bỉnh như vậy ngay cả nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2207316/quyen-2-chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.