Anh đây là bỏ công việc về thăm cô, có thể thấy được có bao nhiêu lo lắng. Nhưng cô không hi vọng bởi vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của anh.
Căn môi, cô quyết định.
Đợi chút nữa lúc ăn cơm, cô muốn cùng anh nói chuyện một chút.
Một người đàn ông bằng lòng vì bạn xuống bếp, rõ ràng anh ta rất yêu bạn.
Tiêu Diệp Nhiên lẳng lặng đứng ở phòng ăn, ánh mắt rơi vào bóng dáng cao lớn bận rộn trong bếp, trong mắt đây cảm động và nhu tình.
Nhìn anh dùng cái thìa múc canh nếm thử mặn nhạt, ngay sau đó lại bỏ đồ đã cắt vào trong nồi, động tác lưu loát sạch sẽ.
Động tác rất bình thường nhưng khoảnh khắc này trong mắt của cô lại mê người như vậy, không nỡ dời mắt.
€ó lẽ là phát giác được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay đầu, cô đúng lúc bị bắt vừa vặn, không kịp thu hồi sự mê luyến trong mắt đối với anh.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, thật lâu, môi của anh mỉm cười như có như không, mắt đen thâm thúy ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa:”Đói bụng trong tủ lạnh có sữa bò, uống trước một ít cho đỡ đói.”
“Ưm” Tiêu Diệp Nhiên dịu dàng gật đầu.
Từ tủ lạnh cầm bình sữa bò, Tiêu Diệp Nhiên ngồi bên cạnh bàn ăn, ngồi bên cạnh uống vào sữa bò chăm chú bóng dáng bận rộn trong phòng bếp.
Trong không khí tràn ngập mùi cháo, đặc biệt mê người. Tiêu Diệp Nhiên đã hơi đợi không nổi.
Để sữa bò lên trên bàn ăn, cô đứng dậy đi vào phòng bếp, nghe được động tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-em-den-nghien/1341006/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.