Mà cô giấy dụa giống như một mồi lửa rơi trên người anh †a, trong nháy mắt đốt cháy ngọn lửa trong thân thể anh. Cảm giác được thân thể của mình khó mà kiểm soát được, Thẩm Tử Dục phải hít một hơi thật sâu, cúi đầu, ở bên tai cô uy Nếu em còn cử động nửa, tôi sẽ làm em ngay ở chỗ này!”
Hơi thở nóng bỏng phun ở trên cổ cô, khiến cô co rúm người lại, nhưng lại không coi lời nói của anh ra gì.
"Thẩm Tử Dục, dựa vào cái gì tôi phải nghe anh? Anh có gan làm tôi à?” Cô phẫn nộ trừng anh ta, trong đôi mắt mang theo vẻ khiêu khích.
Nghe được lời này của cô, Thẩm Tử Dục lập tức bật cười, trong nụ cười mang theo một tia bất đắc dĩ.
Cô biết anh sẽ không thể làm được gì với cô nếu không được sự đồng ý, vậy nên mới có thể không sợ hãi như thế. Nụ cười này, khiến bầu không khi căng thẳng giữa bọn họ cũng dần hõa hoãn lại.
Thấy anh ta cười, Tống An Kỳ tức giận: "Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười?”
"Cười em đáng yêu nha" Thẩm Tử Dục vẫn cười như cũ, trong đôi mắt đen chưa đựng nụ cười sáng chói rực rỡ. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Tống An Kỳ nhìn liếc qua, khẽ nói: "Đem lời này đi với vị hôn thê của anh đi, đừng nói với tôi!” Mày kiếm nhướng lên, anh ta ra vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra là em đang ghenl”
Ghen?! Tống An Kỳ cười nhạo một tiếng, trào phúng: "Thẩm Tử Dục, anh đừng dát vàng lên mặt mình, ai đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-em-den-nghien/1341201/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.