"Ông Trần..."
Những người xung quanh tôi một tiếng, anh một tiếng nhao nhao nói chêm vào, có người giọng điệu cực kỳ chua ngoa, rõ ràng là đang ghen tị với ông Trần nhưng ông Trần vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề tỏ ra bất mãn.
Có thể thấy ông Trần này là người cực kỳ có tu dưỡng.
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, sau đó huých khuỷu tay Cố Thanh Chiêu. Anh ta bực bội quay đầu nhìn cô. Cô nháy mắt ra hiệu với anh ta, ý bảo anh đánh cờ với ông Trần.
Cho dù trong lòng Cố Thanh Chiêu không muốn nhưng anh †a vẫn ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống đối diện với ông Trần. Anh ta vừa ngồi xuống, lập tức những giọng nói xì xào bàn tán xung quanh cũng từ từ ngừng lại.
Ông Trần nghỉ ngờ nhìn chàng trai trẻ trước mặt: "Cậu đây là?"
Cố Thanh Chiêu nhếch miệng cười: "Cháu nghe nói ông chơi cờ rất hay cho nên cố ý đến đây học hỏi một phen." Anh ta vừa nói xong, người bên cạnh lập tức lên tiếng: "Chàng trai, hóa ra hôm qua cậu tới hỏi thăm ông Trần, chính là vì muốn đến đây học hỏi ông ta sao?"
Cố Thanh Chiêu theo tiếng nhìn lại. Là một bà cụ đã ngoài sáu mươi, khá quen mắt, thì ra là người mà hôm qua anh ta đã gặp.
Anh ta cười khan, vội vàng nói: "Vâng ạ, cháu chính là muốn được ông Trần chỉ bảo nhiều hơn”
Má ơi, sao bà cụ này cũng ở đây xem chơi cờ vậy? Liệu lát nữa có thu hút một đám dì tám cô tư tới đây không?
"Hôm qua cậu đã đến đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-em-den-nghien/1341356/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.