Không thể phủ nhận rằng Cố Mặc Đình là một nam nhân vô cùng xuất sắc, dung mạo tuấn tú, dáng vóc cao lớn, toàn thân tỏa ra thần thái cao quý, nhìn qua đã biết đây là một người đàn ông không hề tầm thường.
Tuy là anh ta rất xuất sắc, nhưng Diệp Nhiên cũng không vừa. Hai người ở bên nhau tạo nên cảm giác như một cặp trời sinh, vô cùng xứng đôi.
Ông Trần để lộ ra một nụ cười thỏa mãn, ông quay đầu nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Diệp Nhiên, mắt nhìn của cháu tốt đấy” Tiêu Diệp Nhiên ngượng nghịu cười đáp lại, cô cũng biết mắt nhìn của mình rất tốt, lúc đó cũng là cô cầu hôn anh mà.
Tiếp đó, ông Trần lại quay sang nói với Cố Mặc Đình: “Chủ tịch Lục...”
“Bác Trần, bác cứ gọi cháu là Mặc Đình” Cố Mặc Đình lên tiếng cắt ngang ông, ông là bạn của bố Diệp Nhiên, thì cũng là trưởng bối của anh.
Ông Trần cười sảng khoái: “Được, vậy bác gọi cháu là Mặc Đình nhé."
Ông vốn tưởng anh là nhân vật cao ngạo lạnh lùng, không ngờ anh lại là người lễ phép lịch sự như thế.
Cũng phải, người mà Diệp Nhiên chọn làm sao có thể kém cỏi được chứ?
Ông Trần nhìn Cố Mặc Đình, càng nhìn càng thích càng vừa lòng, ông vừa nhìn vừa cười ha hả, sau đó giả vờ nghiêm khắc cứng rắn nói với anh: “Mặc Đình, cháu phải đối xử với Diệp Nhiên cho tốt, nếu cháu mà khiến nó phải chịu một chút oan ức nào, bác Trần sẽ không tha cho cháu đâu”
Cố Mặc Đình nhìn vào mắt Tiêu Diệp Nhiên, phát hiện cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-em-den-nghien/481339/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.