Nói như thế nào, mặc kệ là nguyên chủ hay là bản thân Hòa Vi đều không phải một người thích nói lời thô tục.
Lần này cô thật sự nhịn không được.
Hòa Vi may mắn chính mình còn có chút tự chủ, cho nên chỉ mắng Trình Diễm một câu ở trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, sau đó lại thong thả thở ra.
Cuối cùng sự buồn bực mới bị áp chế xuống không ít.
Tô Mộc còn chưa phát giác ra có chỗ nào không đúng, anh ta biết Hòa Vi và em gái Trình Diễm là bạn tốt, cho nên cũng không khả nghi đối với cách xưng hô “Vi Vi” này, chỉ nghiêng đầu hỏi Hòa Vi một câu: “Thật sự không uống sao?”
Hòa Vi lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.”
Ngay cả “Sư huynh” cô cũng không dám gọi, e sợ bị đầu kia điện thoại là Yến Hoài nghe thấy.
Đầu ngón tay Trình Diễm gõ nhẹ trên tay vịn.
Ống nghe trầm mặc vài giây, thanh âm người nọ mới lại truyền tới: “Giúp tôi chăm sóc cô ấy một ngày.”
Anh dùng từ “Chăm sóc”.
Trình Diễm nhíu mi, như là nghe được từ ngữ mới lạ nào đó: “Một ngày?”
Từ thủ đô bay đến DuBai, lại đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm, một ngày cứ trôi qua như vậy.
Hành trình quốc tế không thể so với trong nước, tùy tiện đi cũng phải bốn năm ngày.
Trình Diễm lại nghiêng đầu nhìn Hòa Vi.
Hòa Vi ngồi quy củ đoan chính, lúc này ngay cả mắt cũng không nhắm, thần sắc thực bình tĩnh, nhưng nhìn xuống chút nữa, ngón tay cô lại bị nắm chặt.
Trình Diễm thu hồi tầm mắt, đè thấp thanh âm nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-nu-chinh-trong-nguoc-van/2366266/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.