Không biết có phải do ảo giác của Hòa Vi hay không, dường như từ giọng nói của Yến Hoài cô nghe ra được một chút uất ức cùng mỏi mệt.
Tay Yến Hoài đặt nhẹ trên eo cô, đầu ngón tay anh có độ ấm không thấp, cách một tầng vải vóc làn da cô như nóng ran.
Rõ ràng rất giống với tư thế lần trước Tô Mộc ôm cô, nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.
Kém khá xa.
Khi thân mật cùng Tô Mộc, Hòa Vi ở trong trạng thái, là hoàn toàn vì công việc mà cộng tác, nhưng Yến Hoài thì không giống, anh chỉ cần tới gần một tấc một li, trái tim Hòa Vi bắt đầu đập với tần suất rất khác thường.
Như muốn miêu tả sinh động một đồ vật mà Hòa Vi vẫn luôn xem nhẹ.
Hòa Vi sửng sốt vài giây, đến khi phản ứng lại, thế nhưng cũng không lập tức đẩy anh ra.
Bàn tay đang nắm chặt tay áo Yến Hoài buông lỏng ra, sau đó lại nắm chặt, nhẹ nuốt nước miếng sau đó nói bằng giọng có chút khô khốc, câu nói đầu tiên rất gian nan: “… Cảm ơn Yến tổng.”
Hòa Vi cũng không biết câu Yến Hoài muốn nghe có phải câu này hay không.
Từ lúc Yến Hoài tiến vào, những lời này luôn thường trực bên miệng cô, chẳng qua trố mắt nhìn vài giây như vậy, sau đó lại nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước cô gái đi cùng Yến Hoài kia, những lời này liền không thể nói thành lời.
Hơn nữa sau khi Yến Hoài tiến vào cũng không nói lời nào, Hòa Vi lại càng không biết nên mở miệng thế nào.
Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-nu-chinh-trong-nguoc-van/2366325/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.