Thế nhưng Thương Dục Hoành hoàn toàn không quan tâm, thái độ cứng rắn, đôi mắt sâu thẳm như chứa băng giá.
Dư Hào khinh thường, hắn xắn tay áo định lao lên quyết một phen với Thương Dục Hoành, nhưng vừa bước được một bước thì đã bị người ta tóm cổ áo nhấc bổng lên.
Bảo vệ công viên vui chơi ra khuyên can, nhưng Thương Dục Hoành chẳng buồn để ý.
Dư Hào dần dần cảm thấy mũi chân mình đã rời khỏi mặt đất, bên cạnh vang lên tiếng hét của bạn gái hắn. Nhưng vì sĩ diện, hắn vẫn cố gượng: “Thả... Thả tôi ra...”
“Xin lỗi.” Giọng Thương Dục Hoành lạnh lùng cứng rắn.
Tang Vãn cũng nhận ra ánh mắt của những người xung quanh đang đổ dồn về phía họ, sợ ảnh hưởng xấu đến Thương Dục Hoành nên chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Được... Được rồi... Tôi xin lỗi được chưa!” Dư Hào mặt đỏ bừng vì bị siết cổ áo, giọng nói gần như rít ra từ kẽ răng.
Ánh mắt Thương Dục Hoành loé lên sự nguy hiểm, bàn tay vẫn chưa buông cổ áo đối phương, lại lạnh giọng hỏi: “Xin lỗi ai?”
“...Tang... Tang Vãn, xin lỗi, tôi sai rồi...”
Dư Hào chỉ cảm thấy không khí trong lồng n.g.ự.c ngày càng loãng, môi khẽ hé, hô hấp dồn dập đến cực điểm.
Nghe thấy lời xin lỗi của hắn, Tang Vãn không có phản ứng gì lớn, bởi sự chú ý của cô đều đặt vào Thương Dục Hoành.
Ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Được rồi mà...”
Nhìn quanh mọi người đang xì xào bàn tán, cô thật sự lo chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773880/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.