Thịnh Sơ và Tang Vãn từ nhỏ vốn chẳng ưa nhau, hồi đó hai người sống sát vách, cha mẹ Tang Vãn mới bắt đầu sự nghiệp nên chẳng có thời gian trông con.
Mỗi kỳ nghỉ đông hay hè, Tang Vãn ở nhà một mình rất buồn chán, thế là suốt ngày chạy sang nhà Thịnh Sơ gây chuyện, đánh nhau. Ban đầu, Thịnh Sơ rất phiền cô, cảm thấy cô vừa gà mờ lại còn thích gây sự. Qua vài lần đụng độ, Tang Vãn bị đánh đến sưng cả mặt, tóc tai rối bù, vậy mà vẫn không chịu nhận thua.
“Cậu đợi đấy! Tớ về méc cha mẹ là cậu bắt nạt tớ!” Tang Vãn bò dậy, tay lau tóc rối bù trước trán.
Thịnh Sơ khoanh tay trước ngực, rũ mi nói bằng giọng châm chọc: “Đồ gà con, gà mà cũng đòi chơi!”
“Cậu mới là gà!”
“Chính cậu!”
“Cậu...!”
Vì một câu nói, hai đứa lại lao vào đánh nhau. May mà mẹ Tang về đúng lúc, nếu không Tang Vãn có khi bị đánh đến biến dạng mất.
Cả hai đúng kiểu “oan gia ngõ hẹp”, đánh nhau lớn lên, đến cấp hai thì bắt đầu dần xa cách.
Tang Vãn ngày càng xinh đẹp, đường nét tinh tế, trong lớp lẫn ngoài lớp đều có con trai tặng thư tình cho cô nhưng cô đều phớt lờ.
Thịnh Sơ học hành tệ hại. Sau giờ học anh chỉ lo chơi bóng, bài tập không làm, kiểm tra chẳng bao giờ đậu.
Vậy mà tình cờ nghe Tang Vãn nói muốn thi vào Nhất Trung thành phố, Thịnh Sơ liền bỏ chơi bóng, chúi đầu vào học. Đầu óc anh lanh lợi, lại chịu khó nên may mắn đậu vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773889/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.