Vĩnh An đế nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt Khương Mạn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi đến trước mặt nàng, nói: "Sao ái phi lại đến đây, không phải trẫm đã bảo Triệu Toàn Phúc nói nàng không cần tới đón sao?"
Tuy Vĩnh An đế đang hỏi Khương Mạn, nhưng Triệu Toàn Phúc đứng cách đó không xa lại không rét mà run, hắn nhìn Khương Mạn, lại nhìn Vĩnh An đế, lo lắng không biết mình có nên quỳ xuống nhận sai không.
Hắn thật sự hết cách mà, vì để ngăn Khương Chiêu viện đến đón Hoàng thượng, ngay cả tin Hoàng thượng và Nhị Hoàng tử đã trở về hắn cũng không báo cho Khương Chiêu viện biết, người Cao Hiền phi phái tới hắn cũng cản lại, nhưng Khương Chiêu viện vẫn nghe được tin, sau đó liền chạy ngay đến đây, hắn ngăn cũng ngăn không nổi mà.
Lúc này trong mắt trong lòng Khương Mạn căn bản chẳng chứa thêm ai khác, nàng cười nói với Vĩnh An đế: "Thần thiếp chỉ muốn sớm được gặp Hoàng thượng và Giác nhi thôi."
Ngữ khí của nàng mềm mại như đang làm nũng, lời nói lại nghe uất ức đến vậy, làm Vĩnh An đế muốn nổi giận cũng không được.
Có lẽ Nhị Hoàng tử vừa mới tỉnh ngủ, vốn nhóc còn đang dựa vào lòng Vĩnh An đế không có tinh thần, nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Mạn thì ánh mắt lập tức sáng bừng lên, quay về phía Khương Mạn hô lớn: "Mẫu phi" rồi giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Vĩnh An đế, nhào lên ôm lấy Khương Mạn.
"Ừ." Khương Mạn cười tủm tỉm đáp lại, nhìn Vĩnh An đế nhẹ nhàng vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-nuong-nang-khong-muon-cung-dau/1066041/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.