Nhiếp Tung không theo đuổi cô, Doãn Hy vô cùng chắc chắn điều đó.
Nhưng còn cô thì sao? Đáp án cũng chắc chắn như vậy. Mặc dù người đàn ông này là cá thể mâu thuẫn nhất cô từng gặp, cô vẫn phải thừa nhận bản thân bị anh hấp dẫn. Nhiếp Tung càng nghiêm túc bao nhiêu, thì càng thẳng thắn bấy nhiêu, càng dễ đỏ mặt thì lại càng thú vị với cô.
Với tính cách của cô, nếu là người đàn ông khác thì cô đã chẳng cần quan tâm mà chủ động theo đuổi từ lâu. Nhưng đối mặt với Nhiếp Tung, lần đầu tiên cô cảm thấy lúng túng.
“Mệt à?”
Tiếng huấn luyện viên cắt ngang dòng suy nghĩ của Doãn Hy, cô hoàn hồn lại, ra hiệu tiếp tục. Huấn luyện viên giơ tay tạm nghỉ, bảo cô nghỉ một chút.
“Sắp tới có giải đấu nghiệp dư, em vẫn không muốn tham gia sao?”
Phòng tập quyền anh này đã thành lập nhiều năm, đào tạo ra không ít vận động viên nghiệp dư, có người thậm chí còn giành được chức vô địch. Là một trong số ít học viên nữ, trình độ của Doãn Hy đã đủ để tham gia từ lâu, nhưng mỗi khi bị hỏi, cô luôn từ chối dứt khoát không chút do dự.
“Biết ngay là vậy mà.” Huấn luyện viên đã quá quen, cười nói như mọi lần: “Nhưng không thi thì thật đáng tiếc cho thực lực của em.”
Doãn Hy tháo găng tay ra, liếc nhìn ông: “Thầy tiếc không lấy được tiền thưởng vô địch chứ gì.”
Bị nói trúng tim đen, huấn luyện viên cũng không giận, chỉ cười toe toét.
Cô gái này vốn không thuộc kiểu “da trắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716710/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.