Chờ An Nhược Hảo trong tháng xong, lại bảo dưỡng thân thể, đã là tháng mười. Nàng nhìn nhi tử và nữ nhi khéo léo động lòng người trong tã lót, nét mặt tươi cười như hoa. Mặc dù lúc ra đời gần như khiến nàng muốn cắn lưỡi tự vẫn giải thoát, nhưng bây giờ càng nhìn càng thích.
“Nhan Nhan, dáng dấp nữ nhi thật giống nàng.”
“Xinh đẹp chứ?” An Nhược Hảo buồn cười.
“Xinh đẹp!”
“Tiểu thư, cô gia, nghe bên Tề phủ truyền tới, nói Tề phu nhân sắp sinh, mời hai người chạy nhanh qua.” Chung Cẩn Ngôn đi vào cửa báo.
“Được.” Lăng Canh Tân giao hài tử cho hai bà vú, Lăng Tri Ẩn hôm nay nhàn rỗi cũng ở đây chơi đùa.
“Cuối cùng lão tiểu tử kia cũng có hài tử, các ngươi đi trước đi, ta chơi đùa một lát mới sang.” Lăng Tri Ẩn phất tay với bọn họ, “Các ngươi yên tâm, hài tử có nhiều người trông như vậy.”
“Dạ.” Hai người yên tâm thoải mái đến Tề phủ.
“Tề Phỉ Dương ngươi là tên khốn kiếp, sinh con đau thế này!”
Hai người vừa vào phủ đã nghe thấy tiếng kêu rên của Bạch Tịnh Thiền trong phòng, liếc mắt nhìn nhau: Trung khí đầy đủ như vậy, có thể nói tốt hơn An Nhược Hảo hôm đó nhiều.
Tề đại thúc ở ngoài cửa vẻ mặt đau khổ, uất ức nói: “Ta khốn kiếp, ta là tên khốn kiếp, nhưng Thiền Thiền nàng tiết kiệm sức lực sinh hài tử trước.”
“Tiết kiệm hơi sức gì, hài tử này trước vẫn giày vò ta, bây giờ cũng không khiến ta tốt hơn!” Bạch Tịnh Thiền hắng giọng vừa kêu đau vừa dạy dỗ Tề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-cuoi/1762361/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.