“Nhị ca, ta không thở được.” An Nhược Hảo cảm thấy trong đầu trong lồng ngực đều muốn thiếu không khí rồi, yếu ớt tránh ra.
Lăng Canh Tân chê cười buông nàng ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, trong lòng cũng đang cười trộm.
“Chàng còn cười.” An Nhược Hảo nhìn đáy mắt hắn không che giấu nụ cười, đấm ngực hắn.
“Nhan Nhan, ta vui mừng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo nằm trước ngực hắn, nơi này là nơi có thể làm ấm áp lòng nàng.
“Nhan Nhan, đây là chỗ nào?” Lăng Canh Tân ngước mắt nhìn xung quanh gian phòng, rất xa lạ.
“Đây là nhà nhạc mẫu chàng.” An Nhược Hảo quyết định đùa giỡn hắn.
“Cái gì?” Lăng Canh Tân kích động, sau đó lại giả vờ như không để ý lắm nói, “Nhạc mẫu gì?”
“Chính là nương của ta.”
“Nương nàng?” Lăng Canh Tân lqd thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ bọn họ đã tìm tới? Bọn họ muốn tranh giành Tiếu Nhan với hắn?
“Ừ.” Vẻ mặt khẩn trương của Lăng Canh Tân hoàn toàn rơi vào đáy mắt nàng, An Nhược Hảo dừng một chút nói, “Nhị ca, chàng đang lo lắng cái gì?”
“Nàng nhận bọn họ?”
“Không có.” An Nhược Hảo nâng mặt của hắn, “Rốt cuộc chàng đang lo lắng cái gì?”
“Ta, ta sợ bọn họ sẽ cướp nàng đi.”
“Sao có thể chứ? Chàng là phu quân của ta, sao bọn họ lại tranh giành ta với chàng?”
“Nhưng phụ thân nói…”
“Tiếu Nhan, a Tân, nên dùng bữa tối rồi…” Giọng Tề đại thúc không hợp thời vang lên bên ngoài.
An Nhược Hảo lưu luyến bò dậy từ trên người hắn, Lăng Canh Tân cũng vô cùng không muốn mà ôm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-cuoi/1762420/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.