“Ta không biết, ta không còn bao nhiêu ấn tượng với chuyện khi còn bé, ta chỉ biết khi đó tâm tình của nương không tốt, nhưng vừa nhìn thấy nàng, nương liền cười. Nương nhìn ta, cho tới bây giờ là nghiêm mặt.” Lăng Canh Tân nói đến chuyện này, trong lòng trì độn, khó chịu.
“Cho nên chàng hơi sợ nương, nên cái gì cũng không dám hỏi?” An Nhược Hảo vùi vào trong ngực hắn, đỡ lấy vẻ mặt hắn mang theo chút đau lòng.
“Ừ.”
An Nhược Hảo không nghĩ đến trước kia hắn nhắc tới nương lại không vui là bởi vì nguyên nhân này, trong đầu tự động hiện ra cảnh một đứa bé đáng thương, ngồi ở ngưỡng cửa, giống như bị nương từ bỏ, bỗng cảm thấy hắn thật đáng thương, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Lăng Canh Tân cũng ôm lấy eo nàng: “Nhan Nhan, đều đã qua rồi, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt. Hơn nữa nàng có ta, ta có nàng, tốt đẹp nhường nào.”
“Ừ.” Bình thường An Nhược Hảo không chú ý tới bố trí trong phòng, ngước đầu lên lại thấy ngăn kéo nhỏ ở tủ đầu giường hình như kéo ra kẽ hở, bên trong trăng trắng giống như có đồ, liền rời khỏi ngực Lăng Canh Tân, mở ngăn kéo ra, “Nơi này giống như có đồ.”
“Rất nhiều bức họa.” Lăng Canh Tân vui vẻ nói.
“Ừ.” An Nhược Hảo rút một cuốn trục ra mở, “Là một nữ nhân, thật chân thực.”
Lăng Canh Tân tiến tới phía sau nàng nhìn, quả nhiên, vẽ một nữ nhân mặc áo giáp, khoác áo choàng lqd đỏ thẫm, sau lưng là một vạt cỏ tranh, áo choàng và cỏ tranh đều thổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-cuoi/1762426/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.