“Mau lên, người đâu, mau viết thư về Dương Châu, bảo người nhà lập tức mở từ đường, ghi tên con trai ta lên gia phả, tế tổ tiên. Ta phải dẫn con trai ta về quê tế tổ!”
Diệp Tu kích động đến phát cuồng, Triệu Lan Nhược nghe vậy cũng lập tức hoảng hốt, vội vàng túm lấy ống tay áo hắn.
“Lão gia! Ngọc nhi mới là đích trưởng tử của chúng ta! Nếu bây giờ người ghi tên nó vào gia phả, Ngọc nhi nhà chúng ta sẽ phải làm sao?”
“Thật là ngu muội! Đúng là đàn bà tóc dài kiến thức hạn hẹp!”
Diệp Tu giũ mạnh tay áo, tức giận trừng mắt nhìn nàng ta.
“Ra trận cậy cha con, đánh hổ nhờ anh em. Ngọc nhi chỉ là một đồng tiến sĩ quèn, so với tiến sĩ thực thụ còn kém xa vạn dặm. Ngươi thì hiểu cái gì? Nay trạng nguyên lang chính là ca ca ruột của nó, sau này có Viễn nhi nâng đỡ, Ngọc nhi sẽ nhanh chóng hòa nhập vào giới văn thần, có trăm lợi mà không một hại!”
“Huống hồ, Thượng thư Hứa lão gia chính là ân sư của Viễn nhi, lại vô cùng coi trọng nó. Hừ, nói với nàng, nàng cũng chẳng hiểu. Viễn nhi sắp vào Hàn Lâm viện nhậm chức, không vào Hàn Lâm thì cũng vào bộ phận khác. Tương lai phong hầu bái tướng cũng chưa biết chừng!”
Diệp Tu hăng hái chưa từng thấy, lần đầu tiên nghiêm giọng quát mắng Triệu Lan Nhược. Nàng ta nhìn hắn mà ngớ người ra, lúc lại thấy hắn nói có lý, lúc lại cảm thấy ấm ức, bèn lấy khăn tay che mặt khóc “hu hu”.
“Nhưng nó là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-giang-nam-uy-chan-kinh-thanh/2686918/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.