4
Thực ra, Diệp Tu khi còn trẻ dáng vẻ rất tuấn tú. Nay dù đã có tuổi, nhưng nét mày, ánh mắt vẫn còn phảng phất phong thái năm xưa.
Ta gật đầu nhẹ:
“Là ta.”
Diệp Tu nhìn ta thật sâu, rồi thở dài một tiếng:
“Minh Châu, bao năm qua, thật lòng là ta phụ nàng. Nhưng nay ta đã có Lan Nhược, nàng ấy vì gia tộc họ Diệp mà sinh con dưỡng cái, lại sớm tối kề cận bên ta bao nhiêu năm nay.”
Hắn và Triệu Lan Nhược trao nhau ánh mắt tình tứ, rồi Diệp Tu bước tới, ân cần nắm lấy tay nàng ta.
“Minh Châu, ta và phu nhân đã bàn bạc kỹ rồi. Lan Nhược vốn là người rộng lượng, nàng ấy bằng lòng cho phép nàng vào phủ, làm một thiếp thất cũng được.”
Triệu Lan Nhược gật đầu lia lịa, mắt rưng rưng đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức nhưng lại cố tỏ ra rộng lượng:
“Tỷ tỷ, tỷ vào phủ, muội muội tất nhiên sẽ không để tỷ phải chịu thiệt thòi đâu.”
Diệp Tu cảm động ôm chặt lấy vai Triệu Lan Nhược:
“Lan nhi, thật là uất ức cho nàng rồi.”
Thật đúng là một đôi cẩu nam nữ tình sâu nghĩa nặng, chuyến đi này của ta xem ra cũng không uổng phí công sức.
Ta đứng dậy, khẽ mỉm cười:
“Thực ra không cần phiền phức như vậy đâu. Ta đến đây chỉ là để bổ sung một tờ… thư hòa ly mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, từ ngoài cửa, một nha hoàn hớn hở vén rèm bước vào, vội vàng bẩm báo:
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia đã về rồi ạ!”
Một thiếu niên tuấn tú, khí chất hơn người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-giang-nam-uy-chan-kinh-thanh/2686936/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.