Ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, nhìn từ đằng xa, đại khái hình dáng giống như một tượng ngọc Quan Âm, phần đầu bị đập vỡ nứt một mảng lớn.
Hắn chỉ lo tức giận, mà quên nhìn xem kỹ hơn.
"Đây chính là hoa sen Quan Âm mà ta nhờ muội đánh bóng cho ta sao?"
Tạ Ngọc Trác vui sướng đến phát điên!
Đây là đồ giả do hắn làm ra, tuy ngọc ẩm và trong suốt nhưng vẫn có khuyết điểm.
So với tượng ngọc Quan Âm của Triệu lão gia chẳng là gì.
"Ha ha ha ha, Triệu lão gia, sai rồi! Bọn hắn đã phạm sai lầm! Tượng Quan Âm của ta và tượng Quan Âm của ngài đều được cất trong nhà kho, bọn hắn không nhận biết cái nào là của ông, nhìn thấy là tượng Quan Âm thì nghĩ đã lấy trộm được!" Tạ Ngọc Trác cười đến toét cả miệng, phấn khích muốn nhảy dựng lên!
"Sai sao?"
Lưu Kỳ trợn tròn mắt nhìn tượng Quan Âm, chỉ biết chất lượng ngọc sờ vào cảm thấy mềm mịn, vậy coi như chất lượng không tệ phải không? Lại lấy được ở trong nhà kho, nên cứ khẳng định đó là của Triệu lão gia.
Hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy tượng Quan Âm của Triệu lão gia.
Mấy người bọn hắn cũng không có hiểu biết gì về ngọc bích.
Cố Thế An cũng không quan tâm tới cơn đau của mình, kinh ngạc nhìn Tạ Ngọc Trác.
Sai rồi sao? Trộm sai rồi sao!
Hắn bởi vì Tạ Ngọc Trác phải bồi thường hai ngàn lượng, cảm giác vui sướng khi người gặp họa liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-kheo-tay-nghiem-lang/36703/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.