Sắc mặt của Cố Thế An đột nhiên thay đổi.
Lưu Kỳ trong lòng bồn chồn, trợn to hai mắt nhìn Cố Thế An: "Lý chính tới chỗ huynh làm gì?"
Cố Thế An trầm mặt bảo Lưu Kỳ trốn vào trong phòng phía sau.
Lưu Kỳ mang bao bố đi vào phòng phía sau.
Hắn đứng dựa trên khe cửa, nhìn thấy Cố Thế An mở cửa ra, lý chính đang đứng ở cửa cùng với mấy nam tử trong thôn.
Lý chính nhìn Cố Thế An, người có khí chất ôn nhuận, tao nhã, dò hỏi: "Thế An, hôm qua ngươi có đến tiệm ngọc khí của Tạ gia không?"
Cố Thế An siết chặt ngón tay trong tay áo, mặt không đổi sắc nói: " Lý chính, có chuyện gì vậy?"
Lý chính nghĩ tới mục đích đến đây, vẻ mặt không được tự nhiên: "Bạch Vi vừa mới nói với ta, tiệm ngọc khí bị mất một tượng ngọc Quan Âm, nói ngươi đã từng đến ngồi đó, lại dò hỏi lão bản chuyện ngọc Quan Âm, nàng nói chuyện ngọc Quan Âm này, ngoại trừ lão bản cùng nàng, còn có khách nhân biết thôi, không ai khác biết về ngọc Quan Âm. Nàng nhờ ta tới cửa hỏi một chút, xem ngươi có biết tung tích của ngọc Quan Âm này không."
Lý chính nói đến rất hàm ý, chỉ kém một chút hỏi thẳng Cố Thế An: 'Bạch Vi nhờ ta hỏi ngươi, ngươi trộm ngọc Quan Âm để ở đâu?'
Nụ cười trên mặt Cố Thế An cứng lại, Lưu Kỳ mang ngọc Quan Âm về đặt ở trong nhà hắn.
Nếu bị lục soát ra được, hắn đừng mong thoát được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-kheo-tay-nghiem-lang/36705/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.