Thấy Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều bước lại gần, Lăng Ngọc Song nói tiếp: “Núi Lung này không hề giống các nơi khác. Nhược Tâm có thể cũng có nghe nói rồi. Ngọn núi này thường xuyên có mãnh thú lui tới, địa thế vô cùng hiểm trở. Nghe đồn, trong ngọn núi này còn có hoàng lăng, rất hay phát sinh những chuyện cổ quái. Tuy võ công của các con không thấp, nhưng làm gì cũng phải thật cẩn thận. Thiên Tâm lan mọc ở cạnh sườn núi, nơi đó cũng là nơi hay phát sinh những chuyện cổ quái nhiều nhất, có thể đó chính là hoàng lăng trong truyền thuyết kia. Khi đến đó, các con nhớ chỉ tập trung hái Thiên Tâm lan, đừng quan tâm đến những chuyện khác, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Thanh Hạm hơi nhíu mày, không kìm được liền hỏi: “Sư phụ, vậy lần trước người đi có xảy ra chuyện gì cổ quái không?”
Lăng Ngọc Song thở dài nói: “Ngày ấy, ta đi cùng với cha Lăng Nhược Tâm, chỉ nhìn thấy Thiên Tâm lan từ xa, chứ không tiến vào gần. Sương mù trên núi rất dày đặc, lại hay có những lời đồn đại kỳ lạ về nó. Lúc đó ta không mấy tin tưởng, nhưng đột nhiên lại có một bóng trắng nhoáng lên, bay qua cạnh người ta, ta rất sợ hãi nên hai người chúng ta vội vàng rời đi ngay. Từ sau ngày đó, cha của Nhược Tâm bệnh không dậy nổi, tìm bao nhiêu thầy lang cũng không trị hết, mạch của ông ấy vẫn bình thường, nhưng người càng ngày càng gầy yếu, càng ngày càng không còn sức lực. Một năm sau thì ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-nang-dung-qua-kieu-ngao/472716/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.