Nhìn vẻ mặt của tiểu nhị kia, Thanh Hạm lấy khuỷu tay huých vào người Lăng Nhược Tâm nói: “Xem ra, có diện mạo xinh đẹp cũng không phải chuyện xấu nhỉ. Ta chắc chắn là tiểu nhị kia si mê huynh rồi.” Giọng điệu nàng đầy vẻ đùa cợt.
Nếu là mấy ngày trước, nhất định Lăng Nhược Tâm sẽ chế nhạo lại, nhưng giờ hắn đang có tâm sự, chỉ thản nhiên nói: “Vậy à?”
Thanh Hạm nhìn sắc mặt hắn nghiêm nghị, rồi nghĩ lại lời kể của tiểu nhị kia, nhớ hôm qua Lăng Ngọc Song có nói tình trạng trước khi qua đời của cha Lăng Nhược Tâm, nàng cũng không dám đùa giỡn nữa: “Huynh thấy cái truyền thuyết kia thế nào? Núi Lung liệu có thực sự đáng sợ như thế không?”
Lăng Nhược Tâm rút khăn ra lau miệng nói: “Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết thôi, nhưng vài chục năm gần đây thì đúng là có rất nhiều người tới núi Lung rồi không thấy về nữa. Những người có thể về được thì tình trạng rất giống với cha ta.” Nhìn Thanh Hạm có vẻ hoảng hốt và không tin, hắn khẽ mỉm cười nói: “Không cần biết ngọn núi Lung kia có yêu ma quỷ quái gì, ta và muội xông vào một lần là biết thôi. Nếu muội sợ thì giờ hối hận vẫn còn kịp!”
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, nàng sợ bao giờ chứ?! Nàng hơi ấm ức, nói với Lăng Nhược Tâm: “Trên thế gian này làm gì có yêu ma quỷ quái, ngoại hiệu của ta là Quỷ Kiến Sầu (quỷ gặp còn khóc),yêu ma có thấy ta cũng phải nhường đường! Ta sợ gì bọn họ chứ!” Thật ra, nàng đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-nang-dung-qua-kieu-ngao/472719/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.