Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, lại cúi người đáp lễ:
“Phu nhân quá khen, y thuật của tiểu nữ vẫn còn nhiều chỗ cần học hỏi và tinh tiến.”
Song, ánh mắt của Tống phu nhân nhìn Từ Tĩnh càng lộ vẻ tán thưởng, bà gật đầu nói:
“Không kiêu ngạo, cũng không tự ti.
Một đại phu có phẩm chất như vậy mới thực sự là một vị lương y chân chính.
Từ đại phu, mau ngồi xuống đi, chân của cô vẫn còn đang bị thương mà!”
Từ Tĩnh lại hành lễ với Tống phu nhân rồi mới bước đến chiếc đệm thấp ở phía cuối bên phải, nơi Khang mụ mụ đã chuẩn bị cho nàng, và quỳ ngồi xuống.
Văn hóa của Đại Sở cũng tương tự như thời Đại Đường ở thế giới trước của Từ Tĩnh.
Mặc dù thời điểm này đã có ghế cao, nhưng mọi người vẫn quen với việc quỳ ngồi trên sàn hoặc trên trường kỷ, hoặc ngồi trên những chiếc đôn chân thấp.
Ban đầu, Từ Tĩnh vô cùng khó chịu, vừa quỳ được vài phút đã thấy tê chân không chịu nổi.
Nhưng giờ đây, nàng đã luyện đến mức có thể quỳ cả một giờ đồng hồ mà mặt không biến sắc.
Trước mặt Từ Tĩnh là một chiếc bàn thấp nhỏ, trên đó bày một đĩa điểm tâm tinh xảo và một chén trà nóng tỏa hương thơm ngào ngạt.
Tống phu nhân đợi Từ Tĩnh ngồi xuống rồi mới bắt đầu giới thiệu những nữ quyến có mặt tại đó.
Bà chỉ về phía người ngồi cạnh mình, cười nói:
“Nhị nương, Từ đại phu ở An Bình huyện đã từng gặp qua rồi.
Đây là đại nữ nhi của ta, trước đây theo ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2840802/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.