Từ Tĩnh, Tiêu Dật và Diêu.
Thiếu Doãn đều đang chăm chú nghe lời tường trình của nha dịch, hoàn toàn không chú ý đến hành động của Tân Lỗi.
Mãi đến khi nhìn thấy sắc mặt nha dịch đột ngột biến đổi, cả ba mới giật mình cảnh giác.
Chỉ trong khoảnh khắc, một tiếng “choang” vang lên sau lưng Từ Tĩnh.
Nàng giật mình xoay người, vừa kịp thấy Chu Hiển đã lao đến, tung một cú đá thẳng vào người Tân Lỗi, khiến hắn ngã xuống đất.
Không xa đó, trên mặt đất là con dao găm sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tiếng vừa rồi chắc chắn là từ con dao rơi xuống khi va vào mặt đất.
Từ Tĩnh sững người trong giây lát, lập tức hiểu ra chuyện vừa xảy ra.
Nàng nhanh chóng nhìn về phía Chu Hiển, người đang đứng chắn trước mặt nàng.
Lúc nãy, khi mọi người ùa vào tìm kiếm, Từ Tĩnh nghĩ rằng Chu Hiển cũng sẽ lao vào, nhưng không ngờ hắn lại im lặng ở lại ngoài sân cùng họ.
Nàng cũng chẳng bận tâm.
Nhìn thấy hắn bỗng dưng xuất hiện đúng lúc, Từ Tĩnh bất giác nhíu mày:
“Tay của ngươi bị thương rồi, mau đi băng bó đi.”
Trên mu bàn tay phải của Chu Hiển có một vết cắt dài bằng ngón út, máu vẫn không ngừng nhỏ giọt.
Chắc hẳn hắn bị thương khi hất con dao găm ra khỏi tay Tân Lỗi.
Chu Hiển giơ tay lên nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Từ Tĩnh nhíu mày chặt hơn, ánh mắt đầy vẻ không tán thành.
Hắn ngập ngừng, rồi vội vàng đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2840876/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.