Trước cảnh Từ Tĩnh bộc lộ sức chiến đấu mạnh mẽ, người nhà họ Hứa ban đầu đều sững sờ.
Nhưng khi thấy tình hình trở nên hỗn loạn, họ lập tức xông lên bảo vệ nàng.
Hứa Tứ Hải túm lấy Từ Hán Quang đang lao về phía trước, còn Hứa Hoài An thì chắn trước mặt Từ Tĩnh, trực tiếp hứng lấy một viên đá ném tới.
Hứa Hoài An vốn định gạt viên đá sang một bên, nhưng vì xung quanh đông người, lo sợ ảnh hưởng đến người khác, tay vừa giơ lên đã hạ xuống, chấp nhận để viên đá đánh vào mình.
Từ Tĩnh cau mày, vội bước tới hỏi:
“Biểu huynh, huynh không sao chứ?”
Thấy gương mặt đầy vẻ lo lắng của Từ Tĩnh, Hứa Hoài An ngẩn người, có chút lúng túng:
“Không… không sao…”
“Chẳng phải dưới cằm đã bị xước sao, còn nói không sao!”
Viên đá vừa rồi trúng ngay cằm của Hứa Hoài An, khiến cằm hắn đỏ ửng, sưng lên, máu cũng rỉ ra.
Từ Tĩnh tiến lên một bước, nhìn kỹ vết thương.
Hứa Hoài An bỗng cảm thấy hơi thở nghẹn lại, định lùi về sau, nhưng đột nhiên nghe tiếng quát khẽ của nàng:
“Đừng nhúc nhích!”
Hứa Hoài An lập tức không dám động đậy, ánh mắt dõi theo gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc của Từ Tĩnh, chỉ cảm thấy cả hơi thở cũng khó khăn.
Quan sát kỹ một lúc, Từ Tĩnh quay sang Xuân Dương, ra lệnh:
“Xuân Dương, dẫn biểu huynh vào Thiên Dật Quán, tìm Chu đương gia nhờ người xử lý vết thương cho biểu huynh.”
Xuân Dương gật đầu, khuôn mặt cũng trở nên trầm tĩnh.
Nàng đáp lời, rồi quay sang Hứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2842285/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.