Công đường chật kín người, thoáng nhìn qua đã thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Phía nhà họ Từ, có Từ Quảng Nghĩa, Ôn thị, Từ Nhã và Từ Khiết.
Còn phía nhà họ Vương, Từ Tĩnh không quen biết nhiều, chỉ nhận ra Vương Thất Lang.
Nhưng người đàn ông đứng ở vị trí trung tâm, tóc mai điểm bạc, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu lòng người, không ai khác chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Vương, Tước Quốc Công Vương Thanh Sơn.
Khi Từ Tĩnh và cha con Hứa Tứ Hải bước vào, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ.
Từ Quảng Nghĩa hầm hầm lao tới, nghiến răng nói:
“Từ Tĩnh!
Có phải chuyện này do ngươi chỉ đạo không?
Ngươi đúng là càng sống càng quá đáng!
Quang nhi là đệ đệ duy nhất của ngươi!
Lập tức khai ra, bọn chúng đang ở đâu, hai tên cẩu tặc kia đang trốn ở đâu!”
Ánh mắt Ôn thị hằn học như muốn ăn tươi nuốt sống Từ Tĩnh.
Nếu không phải Từ Nhã đứng cạnh giữ chặt, bà ta đã xông lên rồi.
Từ Tĩnh chỉ lạnh lùng nhìn Từ Quảng Nghĩa, nói:
“Từ Thượng thư, ông trời ban cho ngài cái miệng không phải để ngài nói năng hàm hồ.
Hai đứa trẻ kia không phải do ta bắt cóc, cũng không phải do biểu đệ và biểu muội của ta bắt cóc!”
Vừa nghe những lời này, Giang Triệu Doãn đang ngồi trên công đường lập tức nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự không hài lòng nhìn về phía Diêu Thiếu Doãn.
Từ Tĩnh đương nhiên cảm nhận được ánh mắt này, nhưng nàng biết rằng việc Diêu Thiếu Doãn tiết lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2842289/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.