Giang Dư nhìn Từ Tĩnh, vẻ nửa cười nửa không, nói:
“Từ nương tử không giỏi nói dối.”
Từ Tĩnh: “…”
Lời khách sáo chẳng phải là kỹ năng cơ bản của mỗi người trưởng thành sao?
Ai lại coi những lời xã giao ấy là thật chứ?
Khóe miệng nàng khẽ giật, không đoán được người này đang nghĩ gì.
Đang định tìm đại một cái cớ để rời đi, thì nghe hắn trầm giọng nói:
“Từ nương tử thích nói lời khách sáo với ta, nhưng lời ta từng nói, mong nàng đi thăm a tỷ của ta, lại là lời thật lòng.
Hôm nay ta theo bên cạnh Từ nương tử, nhìn nàng phá án như thần, đối với từng nạn nhân đều tận tâm tận lực, trong lòng ta bỗng nảy ra một ý nghĩ… quả thật rất vô lý.”
Từ Tĩnh hơi sững lại, chỉ thấy người đàn ông trước mặt bỗng cười tự giễu, nói:
“Nếu ngày đó Từ nương tử đi thăm a tỷ của ta, thậm chí trở thành bằng hữu thân thiết như nàng với Triệu thiếu phu nhân, liệu rằng bi kịch hôm nay có thể không xảy ra?
Từ nương tử từng cứu được a tỷ của ta một lần, nếu nàng ở bên cạnh tỷ ấy, nhất định cũng có thể cứu được tỷ ấy lần thứ hai…”
Nếu hắn quen biết nàng sớm hơn Tiêu Dật, nếu mối quan hệ giữa họ không xa cách như hiện tại…
Liệu nàng có giống như đối với Tiêu Dật và những người thân cận của hắn, dốc lòng bảo vệ những người bên cạnh hắn?
Giang Dư vốn là người tự tin, thậm chí có phần ngạo mạn.
Hắn tin rằng, những gì hắn muốn, người hay vật, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2844480/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.