Từ Nương Tử bình thản đáp:
“Vào hai mươi bốn năm trước, nhiều y giả cùng hành nghề ở huyện An Bình với Lâm Thành Chiếu thực ra đã sớm nhận ra sự bất thường.
Tuy nhiên, họ không muốn gây thêm rắc rối nên không điều tra sâu.
Nhưng Chu đương gia của Thiên Dật Quán, vì có mối tư thù với nhà họ Lâm, đã âm thầm truy xét vụ việc này suốt nhiều năm.
Gần đây, ông ấy chia sẻ những nghi ngờ của mình với ta.
Ta đến huyện An Bình mấy ngày trước cũng là để tìm hiểu từ hai người quản sự từng làm việc bên cạnh Lâm Thành Chiếu năm đó.
Ai ngờ, ngay khi ta vừa tới, một trong hai quản sự đã bị sát hại và phân thây.
Kẻ chỉ đạo gi.ết ch.ết người đó, chính là Lâm Thành Chiếu.”
Những lời tiếp theo, Từ Nương Tử không cần phải nói, Diêu Thiếu Doãn cũng đã hiểu ra.
Ông hơi nhíu mày, hỏi:
“Nếu Từ nương tử đã cho giám sát quản sự còn lại từ vài ngày trước, Lâm Thành Chiếu hẳn đã biết bí mật năm xưa không thể che giấu được nữa.
Vậy tại sao đến tận hôm nay hắn mới tìm cách trốn khỏi Tây Kinh?”
Người thông minh khi nhận ra nguy hiểm thường lập tức bỏ trốn.
Mà Lâm Thành Chiếu, kẻ có thể che giấu một tội ác động trời suốt hơn hai mươi năm, chắc chắn là người rất thông minh.
Từ Nương Tử cười lạnh:
“Đó là vì hắn tưởng rằng mình còn một chỗ dựa vững chắc.”
Diêu Thiếu Doãn thoáng giật mình, ngay lập tức nhớ đến việc đứng sau Quảng Minh Đường chính là Giang gia.
Chuyện này trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2844542/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.