Nhìn thấy hai đứa em còn nhỏ, Tiêu Hoài An bật cười, ánh mắt cong thành vầng trăng.
Cậu bước nhanh tới, bế bổng Phồn Phồn lên, vừa cười vừa hỏi:
“Phồn Phồn còn nhớ A huynh không?”
Theo lý mà nói, khi cậu rời nhà một năm trước, Phồn Phồn và Tiểu Hổ mới vừa tròn một tuổi, đáng lẽ không thể có ấn tượng gì nhiều về cậu.
Thế nhưng, máu mủ tình thân luôn kỳ diệu.
Phồn Phồn bất ngờ được A huynh xa lạ bế lên, chỉ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cậu một lát, sau đó liền bật cười khanh khách, tự mình vươn hai tay mũm mĩm về phía Tiêu Hoài An, giọng non nớt gọi:
“A… huynh… huynh… đẹp… ôm!”
Thấy vậy, Tiểu Hổ cũng vội chạy tới, ôm lấy chân Tiêu Hoài An, ngẩng đầu kêu to:
“A huynh, ôm!
A huynh, ôm!”
Khuôn mặt nhỏ xíu còn chu lên, trông y hệt như bị bỏ rơi, đầy ấm ức.
Tiêu Hoài An cúi đầu nhìn Tiểu Hổ, bật cười, định dỗ dành vài câu thì từ đình nghỉ mát, Tiêu Dự Nguyệt cũng không chịu thua, đột ngột đứng bật dậy, chạy tới chắn trước mặt cậu, tay chống hông, giọng đầy bất mãn:
“A huynh là của muội!
A huynh chỉ được bế muội thôi!
Phồn Phồn… Phồn Phồn và Tiểu Hổ có tỷ tỷ bế là đủ rồi!”
Nhưng Phồn Phồn và Tiểu Hổ còn quá nhỏ, làm sao hiểu được mấy chuyện này.
Hai nhóc không buồn liếc nhìn vị tỷ tỷ mà ngày thường mình yêu thích nhất, chỉ một mực quấn lấy Tiêu Hoài An.
Tiêu Hoài An: “…”
Giây phút ấy, cậu rốt cuộc hiểu ra ý nghĩa của cụm từ “niềm vui xen lẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2845127/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.