Vì vết thương của hắn chủ yếu là trên người nên nàng đành phải cởi bỏ y phục của hắn. Nhưng chỉ dám cởi áo chứ không dám cởi quần, cũng may là hình như nửa phần dưới của hắn chẳng bị thương tẹo nàng. Nàng đỏ ửng mặt, vừa bối rối vừa vụng về giúp hắn cởi áo, xé rách một mảnh vải nhỏ ở vạt áo,lau nhẹ vết thương cho hắn. Sau đó thành thạo bôi thuốc. Vừa bôi vừa thầm nhận xét, thân thể của hắn tuy là có nhiều vết thương nhưng lại mịn màng chẳng thua gì Đông Phương Diệp Thần…
Quái!Sao nàng lại có thể so sánh cái mỹ nam tử này với tên khốn đó chứ!!
Hoa Nguyệt Nhi lắc mạnh đầu, nàng muốn xóa phăng đi những gì về tên vương gia bá đạo ấy.
Thoa thuốc cho hắn , lại giúp hắn mặc lại áo, nàng chán nản nhìn vết thương của mình, quần áo chẳng ra sao, vừa đen lại vừa bẩn, có chỗ còn bị rách nữa chứ!
Nhưng cũng may, y phục này là của a hoàn trong vương phủ lấy đưa cho nàng, vải vóc rất tốt, lại nhiều lớp , nàng vui vẻ cởi lớp ngoài ra, xé thành nhiều mảnh băng bó lại mấy chỗ bị thương nặng vẫn đang rỉ máu.
Lúc này thì trời cũng tối hẳn. Đâu đó văng vẳng tiếng gió thổi xào xạc lại vi vu , nàng cho dù kiên cường đến đâu, nhưng dù gì nàng vẫn là một tiểu cô nương , bóng tối vẫn luôn là nỗi ám ảnh của nàng.
Qúa mệt mỏi xen lẫn sợ hãi, nàng buồn ngủ nằm xuống bên cạnh hắn . Nàng.. sợ ma nên chẳng thèm để tâm cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-vi-phu-muon-an-nang/471406/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.