Phục Liên nâng tà váy lễ phục lên dốc hết sức chạy lên sân thượng.
Dục phăng luôn đôi giày cao gót xuống cầu thang.
Cô mệt mỏi bước lên bậc lan can bằng của sân thượng nhìn xuống.
Ánh đèn neon lấp lánh cùng dòng xe tấp nập qua lại.
Nhảy xuống có chết không?
Cơn gió lạnh cuối thu nhẹ nhàng lay động tóc cô, gió lạnh đến thấu xương.
Phục Liên cảm thấy mình bị hoa mắt, từng hình ảnh xa lạ thay nhau xuất hiện trước mắt như cuộn phim lâu năm bị hư, mờ mờ ảo ảo.
Mí mắt nặng trịch, cả người không thể cử động được.
Từ từ mất đi ý thức.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng vang vọng bên tai :"Liên nhi bổn cung biết con thích Vũ nhi nhưng mà Vũ nhi không thích con.
Con cũng nê hiểu đi".
Phục Liên lớ ngớ nhìn quanh, mọi thứ ở đây rất cổ phong, đàn hương nhẹ nhàng bay bổng xung quanh.
Cung nữ, ma ma cùng thái giám cung kính đứng một bên.
Căn phòng lớn trang trí theo kiểu cách xưa cung cấm.
Kế bên mình là một phu nhân tầm bốn mươi mấy mặc cổ phục vàng nhạt, tóc nghiêng về xanh dương đậm vấn kiểu cách và trâm cài tinh xảo.
Phục Liên nhìn xuống đồ mình đang mặc, váy dài xanh nhạt chân mang hài.
Ban nãy còn trên sân thượng thoáng chốc qua cung cấm rồi.
Ảo!
Hoàng Quý phi thấy nàng u tư suy nghĩ thì khẽ thở dài.
Phất nhẹ tay nói :"Liên nhi về trước suy nghĩ đi, bổn cung mệt rồi"
Dương ma ma đi đến nâng Hoàng Quý phi rời đi.
Nhìn Phục Liên thêm vài lần.
Tiểu Hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-co-dai-lam-my-nhan-diu-dang/2205454/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.