Phục Liên thay y phục đi ra, cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc không ngờ tên béo ú đó đã chết.
Binh sĩ đang đem xác hắn rời đi, Phục An Nhi mặt mài tái xanh cả lên vô lực ngồi bệt.
Đôi mắt ngấn lệ cùng sợ hãi bao trùm.
Các quan lại và quý nữ đã qua con thuyền dự bị phía sau và đang chuẩn bị rời đi.
Hầu như không còn ai thừa thải trên thuyền.
Đã lâu nàng chưa nhìn thấy Phục Nhân Khanh và Phục Sanh.
Hai người này thay đổi không quá lớn đi.
Ánh nhìn vẫn toàn sắc lạnh nhưng là lạnh hơn chút.
Hoàng Hậu đứng đó khẽ cười nhìn qua, xem nào Phục Liên coi ra mới có khí chất giống con tiện tỳ kia.
Còn Phục An Nhi quá ngu xuẩn đi.
Đáng tiếc thật đó, Phục Liên này mình không động được rồi.
Cơn gió mang theo hơi lạnh của nước, lạnh đến thấu xương.
Phản phất nhàn nhạt mùi máu tanh trên kiếm của Hiên Viên Vô Cực.
Không khí im lặng đến nghẹn.
Phục Liên bây giờ mới nhớ ra, nam phản diện si tình hôm nay lại không xuất hiện đi?
A Nhu khẽ giật tay áo nàng nói nhỏ bên tai :"tiểu thư hướng trái, mai đỏ"
Nàng nhìn lên thì thấy Nham La một thân hắc huyết phục nhàn nhã dựa lưng vào mai đỏ xem kịch vui.
Thì ra tên đó ở đấy xem kịch sao!?
Nham La đưa bình rượu lên nhướng mắt rồi nốc cạn một hơi.
Như gió mây mà biến mất.
Phục Liên lập tức cảm nhận dư vị máu tanh đang trong cổ họng, lấy khăn tay che miệng ho khan vài tiếng.
Phá vỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-co-dai-lam-my-nhan-diu-dang/2205488/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.