Vừa sáng sớm đã có một tiểu đội quân đến trước cửa phủ thông báo.
Phục Liên nhanh nhại đi ra trước :"có chuyện."
"báo quận chúa, có hai nhóm người nói muốn gặp người họ đều đưa ra ngọc bội."
Nàng không nghĩ lại nhanh như vậy, mới đó đã đến kỳ thi Hương mỗi ba năm một lần.
"được ta ra ngay."
A Nhu dắt ra hai con ngựa cùng nàng cưỡi ra cổng thành đón người.
A Nhu :tiểu thư đêm qua em nhớ bản thân từng nữ cải nam trang mà sống đó."
Phục Liên khẽ nhíu mài :"sư đệ ta y thuật rất giỏi, ta sẽ nhờ đệ ấy giúp em.
Nhưng nữ cải nam trang để sống...."
Cái này thì hơi nghi ngờ.
Lúc đầu cứu em ấy nơi bìa rừng thì đang mặc y phục nam nhân, lúc đó cứ nghĩ cải trang đi chơi thôi.
A Nhu lắc đầu :"không cần đâu tiểu thư, ở bên người em thấy thoải mái hơn.
Dù không nhớ gì nhưng em cảm thấy cuộc sống ở quá khứ nó rất đáng sợ."
"em thích là được.
Phủ Tể tướng nuôi em cả đời."
Ra đến cổng thành quả nhiên gặp lại họ.
Nàng vui vẻ kêu lớn :"Thẩm công tử, tiểu sư đệ".
"Phục Liên tiểu thư"
"Sư tỷ a~~ bọn ta nhớ tỷ chết được"
Hướng Đông từ trên ngựa bay qua ngồi phía sau ngựa nàng.
Đầu gục lên vai Phục Liên làm nũng :"sư tỷ a ta đi đường mệt chết được."
A Nhu thẳng chân đạp hắn xuống :"nam nữ thụ thụ bất thân."
Phục Liêm quả không nhịn được cười, xuống ngựa đỡ hắn lên quay sang nói với mọi người :"chúng ta vào thành trước rồi nói."
"được"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-co-dai-lam-my-nhan-diu-dang/2205518/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.