Nộ cực
Bị ngươi chọc tức váng hết cả đầu óc.
- --
Nộ cực: Cực kỳ tức giận
- --
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoan Minh Sùng tới thiên viện gọi Tuế Yến tỉnh, vừa đẩy cửa đã thấy hắn dậy từ sớm, đang ngồi bên giường xỏ giày.
Đoan Minh Sùng ngạc nhiên: "Hôm nay sao ngươi dậy sớm thế?"
Tuế Yến ngáp một cái, hắn mang giày xong thì cười mỉm: "Bữa sáng vẫn là bánh bao ngọt à?"
Đoan Minh Sùng bật cười: "Ừ."
Tuế Yến lập tức chạy đi rửa mặt.
Chốc sau, hai người dùng bữa ở ngoại thất, bữa sáng lục tục được bê lên.
Tuế Yến gấp gáp, hắn chờ không được định lấy tay cầm thì Đoan Minh Sùng thản nhiên nhìn sang, hắn thấy vậy bèn cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng.
Cơ mà mới cắn có một miếng hắn đã nhăn tít mày, che miệng như muốn nôn.
Đoan Minh Sùng vội hỏi: "Sao vậy? Nôn vào đây."
Tuế Yến xoắn mày cả buổi mới phun miếng bánh đó ra, khó khăn cất lời: "Ngọt quá…"
Đoan Minh Sùng ngạc nhiên vô cùng, xưa nay Tuế Yến là kẻ thấy đồ ngọt thì không chối từ, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên y nghe hắn nôn ra vì quá ngọt.
Tuế Yến thè lưỡi phun ra: "Ngọt tới mức hơi mặn."
Đoan Minh Sùng đưa nửa bát chè đã hâm nóng sang: "Đây, uống một ngụm áp lại."
Tuế Yến cau mày nhận lấy, hắn chỉ uống một hớp đã che miệng chạy ra ngoài.
Đoan Minh Sùng sợ hãi, y vội vã chạy theo ra: "A Yến!"
Tuế Yến đã nôn hết chè trong miệng ra, hắn bắt đầu ôm ngực nôn khan,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-danh/1074906/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.