Chung Cẩn khoanh tay dựa lưng vào ghế, mặt không biểu cảm nói, “Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, Tiểu Đồng không thể rời xa tôi.”
Mao Phỉ Tuyết, “......”
Im lặng.
Mao Phỉ Tuyết đột nhiên đứng dậy, “Hai người tự nói chuyện đi.”
Cô đi giày cao gót ra khỏi phòng hòa giải, đến cửa văn phòng mình, tay đặt lên tay nắm cửa định mở, đột nhiên nghĩ đến gì đó, liếc nhìn về phía đại sảnh, quả nhiên bên kia đã không còn ai.
Mao Phỉ Tuyết xoay người đi vào văn phòng Cốc Nhạc, như cô dự liệu, một đám người chen chúc trước màn hình theo dõi, đang ở bên kia ngon lành ăn dưa nhà sở trưởng.
Đứa con đáng thương nhà sở trưởng còn ngồi ở giữa bàn, tay chống mặt nhỏ, miệng cười toe toét vui vẻ.
Đứa nhỏ này thật đúng là vô tư.
Mao Phỉ Tuyết gõ cửa, “Cốc Nhạc, tắt theo dõi phòng hòa giải số một đi.”
Trong văn phòng một mảnh kêu rên, Mao Phỉ Tuyết thái độ rất kiên quyết, “Nhà ai không có chuyện riêng? Ai không có bí mật? Nếu là các cậu, cũng muốn bị đồng nghiệp bát quái như vậy sao? Tắt theo dõi đi.”
Cốc Nhạc tắt theo dõi, Mao Phỉ Tuyết chỉ chỉ mấy người họ, “Đều về làm việc đi, bát quái người lạ tôi không quản, người nhà các cậu cũng bát quái, ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ.”
Tiểu Đồng thấy không có náo nhiệt để xem, quay lưng lại, chân ngắn nhỏ đá vài cái, hừ hừ chuẩn bị bò xuống bàn.
Cốc Nhạc bế con bé lên đặt xuống đất, cúi người véo má con bé, “Đồng Đồng, ba mẹ con cãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713675/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.