Ngạo Triết Thiên lúc này đang ở trong phòng đọc một đống chữ chi chít cùng bản kế hoạch, ngầm vui mừng vì ba vị hiền thê ‘ vào bếp ra phòng’ kia luôn theo sát chăm sóc mình, lúc này lại không tới quậy, nhưng cũng có dự cảm bất hảo. Chẳng lẽ ba con kia lén lút làm gì đó sau lưng hắn?
Rùng mình một cái, nam nhân lặng lẽ đứng lên, đi ra cửa phòng tìm người. Tới phòng Hủy Tạp, không có ai, phòng Phỉ, không có ai, phòng Vong Dạ? Cũng thế.
Nam nhân lạnh mặt xuống, lại khẳng định suy đoán lúc trước của mình. Khi hắn đi qua phòng giặt quần áo, nghe được lời đối thoại khe khẽ. Ngạo Triết Thiên không lập tức bước vào phòng, chỉ đứng trước cửa nhìn ba con mờ ám ngồi xổm đưa lưng về phía hắn. Các nam nhân không phát hiện Ngạo Triết Thiên đứng phía sau, cực kỳ chăm chú nói cái gì đó.
” Này, đây là của ta.” Hủy Tạp nhỏ giọng quát.
” Hừ, thấy cái chất dịch màu vàng kia không? Là của ta, đưa cho ta giặt.”
Phỉ dùng sức quơ quơ quần lót trên tay y, huênh hoang đắc ý khoe ra một vết vàng nhỏ đến độ hầu như không nhìn thấy.
” Của ta.”
Vong Dạ chỉ chỉ một sợi tóc màu đỏ dính trên quần lót, sau đó liền đoạt lại.
” Láo! Chỗ ấy có mùi của ta, là của ta… Wuuhhh!”
Hủy Tạp bất giác gia tăng cao độ âm thanh.
“Hứ!”
Hai nam nhân kia đồng thời đưa tay vả vào mồm Hủy Tạp, đảo cặp mắt trắng dã.
” Ngươi ngu quá”
Mắt nhìn nam nhân trước mặt, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-hac-ma-hoang-chi-troi-buoc/483140/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.