Khi Hạng Tân Dương trở về nhà thì trời đã tối. Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn tường, Đường Lăng Lâm đang dựa vào chiếc sofa, với một cốc rượu trên tay, trước mặt là chai rượu vang đã mở, cô đang tự chúc rượu cho mình. Rất ít khi anh thấy cô như thế này nên vội nhắc nhở: “Dạ dày em không được uống rượu tùy tiện đâu”.
“Cảm ơn anh đã quan tâm tới cái dạ dày của em, nhưng dường như anh lờ đi, không cần biết trái tim em đang thế nào.” Đường Lăng Lâm nói giọng lười biếng: “Lại đây cùng uống với em một cốc, em đoán chắc hôm nay anh cũng muốn mượn rượu giải sầu giống em”.
Dĩ nhiên tâm trạng của Hạng Tân Dương lúc này rất không tốt, sau khi Tạ Nam đi khỏi, anh vẫy taxi trở về quán cà phê lấy xe của mình, liếc nhìn vào bên trong thì Vu Mục Thành và cô gái kia đã đi khỏi. Anh lái xe lòng vòng rất lâu trên khắp các con phố theo thói quen, đợi cho tâm trạng ổn định trở lại rồi mới về nhà. Ấy vậy mà Đường Lăng Lâm lại biết tâm trạng anh như thế khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Anh chau mày: “Em muốn nói gì, Lăng Lâm?”.
Đường Lăng Lâm giơ cốc lên: “Đừng ngạc nhiên, em không rình mò anh đâu, cũng không cần thiết phải làm như vậy. Anh thần thánh hóa tình yêu của mình như thế thì cũng giống như tình yêu của Plato (1),em dĩ nhiên không cần phải lo việc anh đưa ai đó vào khách sạn”.
Hạng Tân Dương sầm mặt xuống, nói: “Nếu em đã uống nhiều rồi thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-lai-noi-nay-cung-anh/1514235/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.