Hứa Khả hoảng sợ lắc đầu nhìn Chu Đại, ra hiệu cho anh không dược nói, cô kéo chăn che lại nhưng bị Chu Đại nằm xuống, anh xoay lưng cô lại, để cô nằm nghiêng, từ bên cạnh cắm vào, thong thả di chuyển.
Tư thế này là lần đầu tiên nếm thử, cửa phòng sẽ bị đẩy ra bất cứ lúc nào, chỉ cần Từ Mỹ Lan mở cửa là có thể nhìn thấy hình ảnh cô bị Chu Đại cắm, kích thích lại khẩn trương, Hứa Khả kìm nén sung sướng, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?
“Con ngủ rồi sao?”
“Chuẩn… chuẩn bị ngủ. ” Giọng nói của Hứa Khả run rẩy.
Cũng may lúc trước có không cho Từ Mỹ Lan đẩy cửa đi vào, Tử Mỹ Lan cũng tôn trọng cô, đứng ở ngoài cửa. “Con có nhìn thấy bác sĩ Chu không? Vừa rồi chú Tiêu nói cậu ấy lên lầu nhưng di giúp việc đến phòng cho khách tìm không thấy đâu.”
Hứa Khả nhìn người còn đang cầy cấy trên cơ thể mình, hoàn toàn không biết sợ, cỏ đẩy cánh tay anh ra lại bị Chu Đại giữ chặt, thẳng lung tăng tốc.
“A…” Một cái đinh sâu khiến Hứa Khả không kìm được mà kêu lên, cô sợ tới mức che miệng lại.
“Hứa Khả, con không sao chứ?”
“Không… Không sao…” Hứa Khả cắn chặt răng, tận lực làm giọng nói của bản thân nghe giống binh thường: “Mẹ, con không nhìn thấy chú, chắc là… lên tầng thượng hóng gió.”
Hứa Khả trừng mắt nhìn người nào đó, nghẹn tới mức khó chịu, sắc mặt trắng bệch đỏ lên, kết quả dương sự lại bóp mông cô, cố ý đẩy vào nơi sâu nhất.
Sự khẩn trương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-nho-nha-cuu-cuu/2147711/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.