- Tại hạ biết nói ra không ai tin, nhưng mà.. có một số việc thực sự không muốn làm. Tài tử cũng tốt, thanh danh cũng tốt, công danh cũng được nhưng không muốn tranh giành. Điều này.. là sự thật.
Tuy giọng điệu Ninh Nghị hờ hững, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sức thuyết phục không thể nghi ngờ, gã nghiêm túc trả lời vấn đề này. Không chút gượng ép khổ tâm mà rất thẳng thắn và chân thành. Lúc này gã cùng lắm mới hai mươi tuổi, từng là một tên văn nhân ngốc nghếch. Nếu là con mọt sách như trước kia, đứng trước mặt Tần lão Khang lão e rằng nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, nhưng giờ phút này khí chất của gã phối hợp với bộ dáng vô cùng tiêu sái, không chút vướng bận làm mọi người không thể không chú ý. Dường như khí chất này là ở trên một người trung niên khoảng bốn mươi lăm tuổi, chín chắn vững vàng, sâu sắc ổn trọng, lời nói nặng ngàn vàng, chân thành tin cậy.
Chính vì như vậy nên câu trả lời của gã càng làm cho hai người nghi hoặc. Đối diện với người như Khang lão mà có thể nói ra những lời như vậy, hàm ý tuyệt đối không đơn giản. Huống hồ với kiểu quan hệ thế này, Khang lão cũng không định giao dịch hay cần gã báo đáp gì, nếu người bình thường thì sẽ ngu ngốc thấy tự mãn hoặc là chối phắt đi, nhưng Ninh Nghị hẳn không phải là loại người đó, đối phương nghi ngờ làm gã có chút bất đắc dĩ, cười khổ, nói:
- Ài, tại hạ cũng biết việc này làm mọi người hoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-re-chue-te/310202/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.