Bắt đầu từ đầu tháng mười một Âm lịch, không khí lạnh giá bao phủ khắp thành Giang Ninh. Trong mấy ngày mùng tám mùng chín, tuyết rơi khắp trời như chiếc áo lông ngỗng trắng phau phau nhẹ lặng lẽ trùm lên tòa thành cổ.
Tuyết đọng chưa đủ dày để cản người ra khỏi cửa, nhưng dựa theo thông lệ từ trước, nếu tuyết bắt đầu rơi thì sẽ kéo dài tới tận đầu xuân sang năm, ít nhất là còn rơi trong hai ba tháng tới nữa mới dừng, thời tiết như vậy khiến những người dân nghèo khổ khó mà ra khỏi cửa. Có những nơi, mọi người còn không có quần áo cho mùa đông. Khi tuyết rơi nhiều bao phủ cả ngọn núi thì chỉ có thể bọc chăn làm tổ trên giường cả ngày. Vậy nên, đối với tuyệt đại đa số người trong thời đại này, mùa đông không phải là quãng thời gian dễ chịu.
Trong những thành lớn như Giang Ninh thì tương đối khá hơn một chút, dù sao thì thương nghiệp phát triển, những người có gia cảnh giàu có cũng không ít. Mấy ngày tuyết rơi đầu mùa, học đường vẫn mở. Dĩ nhiên mấy học sinh ở ngoại thành sẽ không tới được, đó cũng là chuyện bình thường. Ở chỗ tiên sinh giảng bài có một chậu than nho nhỏ, còn đám học sinh chỉ có thể dựa vào cửa sổ chặn lại chút gió. Cũng may chúng đều ở tuổi sức khỏe dồi dào nên vấn đề cũng không lớn, hai nữ sinh mỗi người có một cái lò giữ ấm rất đẹp được ôm vào trước ngực. Vốn các bề trên trong nhà không cho các nàng trở lại học đường, nhưng các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-re-chue-te/310207/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.