Mùa đông ở Tân Thành rất lạnh, cái lạnh này mang theo hơi ẩm thấm vào tận xương tủy. Sau bữa sáng thì đỡ hơn nhiều, không như lúc mới đến, cả người tôi hận không thể co rúm lại thành một cục.
Mười một giờ rưỡi phim mới chiếu, tôi với cô ấy tiện thể la cà ở khu đi bộ thương mại bên ngoài rạp chiếu phim, gần đến giờ thì xách hai ly trà sữa qua, mua thêm một hộp bỏng ngô, ăn cơm, dạo phố, xem phim, chẳng có gì mới mẻ, đẹp đẽ mà tầm thường.
Buổi chiều Trịnh Dư Giai còn phải đến trường dạy lái xe để tập, lúc cùng cô ấy đợi xe buýt, cô ấy xúi tôi:
"Bà không tính học cùng tui hả?"
"Tui vẫn chưa có cái ý nghĩ tục tằn đó," Tôi xòe tay, "Đợi đến khi tui mua được xe, giờ học sớm sẽ quên sạch sành sanh cho coi."
Cô ấy bật cười: "Đừng thế, biết đâu bà tốt nghiệp liền lương trăm vạn, ngày ngày lái con Aston Martin hóng gió phố Trường An thì sao."
"Trong mơ tui còn chẳng dám nghĩ tới chuyện hoang đường như vậy," Tôi nói, "Cái ngành của chúng tui thì làm gì có đường phát tài nhanh, cơm áo không lo là coi như mãn nguyện rồi."
Làn hơi trắng thở ra thoáng chốc làm mờ đi tầm nhìn của tôi, khi chúng tan đi, tôi thấy đèn lồng đỏ và đồng tâm kết treo trên cột đèn đường, sớm làm nổi bật không khí năm mới. Tôi chợt nhận ra câu nói kia quá tiêu điều, không xứng với sự tươi trẻ của tuổi này, bèn cười theo cô ấy:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-ro-that-duc/2971637/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.