Trong tất cả bạn bè của Kỳ An, người mà tôi quen biết đầu tiên là Tống Kỳ Phàm. Có lẽ người ta luôn có một hoặc hai đứa bạn từ thuở nhỏ biết rõ mười mươi những chuyện xấu hổ của mình, và cứ đến những thời khắc quan trọng lại lôi ra bêu rếu. Bởi vậy, tôi có đủ lý do để tin rằng, Kỳ An chẳng mấy tình nguyện để tôi quen biết Tống Kỳ Phàm không ít thì nhiều.
Nhưng chuyện tình cờ gặp gỡ thế này hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của người ta.
Tôi nhìn Kỳ An chẳng thấy nàng có bất kỳ ý định nào muốn về nhà, dù Tân Thành đã chính thức nghỉ hè được gần một tuần, nàng vẫn cứ hẹn tôi ra ngoài chơi, rồi một hôm nọ bỗng dưng hỏi tôi có muốn đi quán rượu không, là kiểu quán bar nhẹ nhàng. Mà lý do lại mộc mạc đến nghẹn lời: bởi chỉ có thứ Sáu mới bán tuyết mị nương làm thủ công, ăn rất ngon.
Quán rượu kia nằm trên con phố náo nhiệt nhất về đêm ở Tân Thành, nhưng khác với những hình dung thường thấy về sự xa hoa trụy lạc, có lẽ là do chúng tôi đến vào buổi chiều, tránh được khung giờ cao điểm khách khứa, nó không ồn ào, cũng không vắng vẻ. Có thể coi là một nơi đáng để người ta thả lòng tâm thần, cũng có thể chuyện trò vui vẻ, vừa mực thước lại vừa phóng khoáng.
Ông chủ họ Trương, xem như là người quen cũ của Kỳ An, bởi vì khách đến đa phần là người trẻ tuổi, thường hay cười nói một câu "anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-ro-that-duc/2971640/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.