Mọi chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ đông cũng lật sang trang theo bức màn mùa đông hạ xuống, những điều mới mẻ dễ dàng thay thế những chuyện cũ chưa quá cũ. Tôi đã sớm tích đủ tín chỉ các môn tự chọn, một tuần học chỉ còn vài tiết bắt buộc, rảnh ra một khoảng thời gian lớn, thế là tôi lấy chỗ Kỳ An làm phòng tự học, mang hết sách vở tài liệu qua.
Nàng bất đắc dĩ: "Trường các em không có phòng tự học à?"
Tôi ngây thơ giải thích, khan hiếm lắm, dễ không chiếm được chỗ. Lát sau lại bồi thêm một câu, "Với lại không có mèo, chẳng đáng yêu chút nào."
Hoãn Hoãn là một đứa thích quấn người, tôi vừa ngồi vào bàn, nó đã lủi tới rúc vào chân tôi, không ồn ào không làm phiền, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hoặc cắn ống quần tôi. Tôi bế nó lên đùi, nó bèn cuộn thành một cục lông, khò khè một lúc rồi dần dần im lặng ngủ thiếp đi.
Thế nhưng đối với Kỳ An, người chủ đã mang nó về, thì nó lại đối xử khác hẳn, không cho chạm cũng không cho bế, nhát gan như chuột nhắt, thấy người tới là vèo một cái đã trốn mất tăm.
Kỳ An vì thế mà nghi ngờ tôi: "Có phải em nhân lúc chị không có ở đây, lén nói xấu chị với nó không?"
***
Tháng ba trời ấm lại, đúng lúc có vô số ngày đẹp trời. Phòng ngủ hướng mặt trời mọc, khi ngủ trưa không cần kéo rèm kín, che một nửa để hở một nửa, ánh nắng rải trên tấm ga giường cotton màu xanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-ro-that-duc/2971655/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.